Mấy hôm trước tôi viết về “trend tài chính” (nói về mấy cái việc mua bán mong giàu nhanh), chắc nhiều người không thích. Tôi định chẳng viết gì nữa, nhưng có lẽ mấy lời sau đây có thể giúp ai đó vào lúc này.
Hồi 2010, tôi có kinh doanh và vay khá nhiều tiền. Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi lợi nhuận không bù nổi lãi vay. Vào lúc đó thì tôi biết tới “chơi vàng”, mà bây giờ gọi sang mồm là Forex.
Ban đầu thì cũng đầu tư nhẹ nhàng thôi, nộp vào vài chục, mỗi tuần lãi lỗ giao động vài %. Rồi sau đó tôi mạnh tay hơn, mua bán bạt mạng hơn … bla bla (cái này ai dính thì biết, không cần kể nhiều). Đại loại máu cờ bạc không kiềm chế được.
Kết cục là chơi đến khi không còn mò đâu ra thêm tiền để nướng thì mới dừng lại. Kết quả của “kinh doanh vay lãi cao” + “chơi vàng” là bán nhà của bố mẹ để trả.
Hôm trước có post bài khá viral, một bạn đăng status kể khổ và mong mọi người góp tiền cho bạn ấy nếu không bạn ấy đành … tự tử. Tôi thấy bình thường vì hồi đó tôi cũng thế, tôi kém bạn đó ở chỗ không dám thừa nhận với mọi người. Mãi sau này làm ăn kinh doanh tốt trở lại, tôi mới hay chia sẻ về quá khứ (như post này vậy).
Lúc đó tôi mua 2 gói bảo hiểm to to. Tôi hỏi bạn bán bảo hiểm “nếu anh tự tử thì bảo hiểm có trả tiền không?”. Bạn bảo hiểm trả lời “2 năm đầu thì không anh ạ”. Tôi nghĩ mấy giây rồi trả lời “uh vậy anh đợi 2 năm”.
Tôi kể để bạn hiểu rằng tôi cũng từng trải qua thời điểm kinh khủng như vậy. Nên, nếu ai chẳng may bị cuốn theo cơn bão thời đại này, với đầy thứ “đầu tư 4.0” dễ tiếp cận hơn 10 năm trước nhiều, và mất mát thì hãy nhớ rằng có rất nhiều người tự cổ chí kim cũng giống như bạn.
Tôi mới đọc cuốn “Sức mạnh của thói quen”. Trong sách có nói tới câu chuyện của Angie, cô ấy nghiện cờ bạc, bắt đầu bằng việc chơi 1 buổi/tuần với mức tiền mỗi lần khoảng vài trăm usd, kết quả là thua 1 triệu usd. Đại loại sách nói rằng cô ấy bị “thói quen” chi phối, thói quen được hình thành bằng cảm giác “thèm khát thấy mình quan trọng”. Angie đến sòng bạc vì mỗi lần như thế cô ấy thấy mình không vô dụng.
Sức mạnh của mọi thói quen: chúng ta gần như sẽ hành động mà không cưỡng lại được!
Nhưng kết luận quan trọng là:
(1) Angie đáng thương vì hành động theo thói quen.
(2) nhưng đáng trách vì nhận biết rõ hậu quả của thói quen nhưng không có hành động chống lại.
Bạn đã đầu tư gì đó và thua, thua rất nhiều. Ok.
Mất nhiều, mất ít, mất tất cả, mất âm cả tài sản … cũng không sao cả. Nhận ra bản thân mình thua và thay đổi, thì ok thôi. Chuyện gì qua thì để nó qua.
Hồi đó tôi tưởng cuộc đời mình hết rồi, không thể kiếm lại nổi. Giờ thì công ty cũng có, nhà cũng có, oto cũng có. Hơn hẳn 10 năm trước.
Mất đi bản thân mình là điều tệ nhất. Ngược lại, nếu ý chí vẫn còn, nếu sức khoẻ vẫn còn, thì thật ra bạn chẳng mất gì cả, cùng lắm chỉ là chút vật chất ngoài thân.
Điều đáng sợ hơn cả là mất đi niềm tin của người xung quanh. Con người mà, nhu cầu được tôn trọng luôn là nhu cầu quan trọng. Nhưng bạn biết đấy, có lỗi thì phải sửa sai. Niềm tin vẫn có thể lấy lại được.
Quan trọng nhất, đừng đánh mất bản thân.
(Theo Fb Mai Xuan Dat)